THƠ TIẾNG VIỆT

Có những đêm buồn như đêm nay

Thời gian đọng lại, mắt anh gầy

Yêu đương sao cứ hoài ngăn cách

Làm chết hồn anh, em có hay?

H. T. Diep.

Hôn em từng giấc chiêm bao

Vắng em ngày tháng xanh xao rã rời

Tình nương theo áng mây trời

Gởi về quê ấy những lời nhớ thương

Bây giờ cách mấy mù sương

Bây giờ cách mấy dặm đường anh đi

Em về lệ ướt vành mi

Anh mang theo nỗi sầu bi ngập lòng

Môi khô anh nhớ môi hồng

Vẩn vơ mơ tưởng tơ phòng với em

Ngập ngừng gió đọng trời đêm

Ru anh là những giấc chiêm bao hồng.

H. T. Diep.

Xuân đến bao giờ tôi có hay

Quê hương yêu dấu cách trời mây

Ở đây không có mai vàng nở

Không có mưa phùn lất phất bay

 

Thiếu cả người yêu ngày tháng cũ

Vắng xa mẹ nhớ, mắt nồng cay

Thôi về ôm hết cô đơn ấy

Làm rượu mừng xuân uống ngất say.

H. T. Diep.

Thăm em bệnh viện chiều nay

Trời êm êm nắng, hàng cây ngủ vùi

Nhìn em lòng những ngậm ngùi

Mắt sâu chôn kín niềm vui hôm nào

Bây giờ thôi hết ngọt ngào

Bây giờ nghẽn chết lối vào tình yêu

Đường về kỷ niệm đìu hiu

Bàng hoàng chân bước những chiều xác xơ

Công viên rồi hết đợi chờ

Dốc xưa thôi cũng hững hờ với ai

Màu vàng nhung nhớ chưa phai

Đường trần còn nặng hình hài thế gian

Mộng đời sao đã vỡ tan

Đắng cay khép chặt thiên đàng yêu đương

Cuộc tình như khói như sương

Mong manh như tựa mùi hương gió ngàn

Thu sang xao xác lá vàng

Thu sang gầy guộc từng hàng cây cao

Chợt bao yêu dấu tuôn trào

Lá vàng cứ ngỡ hoa đào xuân qua.

H. T. Diep.

Em có biết là anh buồn da diết

Là ưu sầu khi anh nghĩ tới em

Là niềm đau về gặm nhấm từng đêm

Khi anh biết tình em chưa trọn nở

 

Em có biết tình yêu dù đã tỏ

Mà cô đơn vẫn vây kín hồn anh

Chuyện chúng mình anh cảm thấy mong manh

Cả những lúc trong vòng tay yêu mến

 

Nỗi lạnh giá dù phút giây chợt đến

trong mắt em, anh cũng buốt cả lòng

Anh biết rằng em chưa thật chờ mong

Nên yêu dấu chìm trong vùng bão tố.

H. T. Diep.

Đêm ba mươi trong gió xuân lành lạnh

Đưa em về lòng chợt thấy bâng khuâng

Những niềm vui làm rộn rã bước chân

Hôn mái tóc thôi giã từ em nhé

 

Hương thơm ngát hoa tình yêu vừa hé

Như đê mê hồn ngây ngất tầng cao

Rồi đắm say, lòng vẫn thấy khát khao

Rồi nhung nhớ, mà không nguôi nỗi nhớ.

H. T. Diep.

Nếu một mai anh xa quê hương

Em, Anh, ngăn cách một trùng dương

Em ơi có thấy hồn tê tái

Khi nắng hoàng hôn nhuộm mái trường ?

 

Nếu một mai anh xa quê hương

Lòng anh sẽ nhớ những con đường

Mình đi trong những chiều thứ bảy

Tay nắm tay lòng ngập yêu thương.

 

Nếu một mai anh xa quê hương

Anh mang tình thắm khắp ngàn phương

Và trên những bước phiêu du ấy

Bóng dáng em vương vạn nẻo đường.

 

Nếu một mai anh xa quê hương

Thời gian sẽ giữ trọn niềm thương

Và trong những tháng năm xa cách

Anh nhớ em yêu nhớ mặn nồng.

H. T. Diep.

Đôi mắt em ân tình chan chứa

Vành môi em đẹp tựa hồng tươi

Tim anh say đắm mất rồi

Hỡi người trong mộng hiểu lời anh không

 

Từ hôm ấy anh mơ anh ước

Cầm tay em cùng bước trong đời

Dù tình chưa nói nên lời

Mà em từ đấy không rời tim anh

 

Em đâu biết anh mong anh nhớ

Rồi bâng khuâng lòng ngỡ như mơ

Tình yêu là những vần thơ

Tình yêu là những mong chờ từ đây.

H. T. Diep.

Phố Vắng Chiều qua

Cơn Mưa Tầm tã

Giọt sầu Trên lá

Xao xuyến Lòng ta

 

Từng bước Chân ru

Âm thầm Giấc ngủ

Niềm vui Ngày cũ

Như lá Mùa thu

 

Từ dạo Ta yêu

Cuộc tình Tuyệt diệu

Hồn mang Nặng chĩu

Bóng dáng Yêu kiều

 

Tình yêu Thần thánh

Thân phận Ngọt lành

Đời sống Mong manh

Ưu phiền Mọc cánh.

H. T. Diep.

Từ khi gặp, anh đem lòng yêu dấu

Như người từ những kiếp trước xa xăm

Đã cùng anh hẹn ước suổt trăm năm

Yêu nhau mãi vượt không gian ngăn cách

 

Những buổi sáng anh ngồi bên trang sách

Mà hồn anh theo dõi bóng hình em

Những chiều vàng đượm ánh nắng êm êm

Anh rạo rực với men say tình ái

 

Những bước chân yêu, những chiều thứ bảy

Những nụ hôn không nói hết tình ta

Em yêu ơi, anh cảm thấy xót xa

Khi nghĩ đến những ngày mình không gặp

 

Bao mộng tưởng tuyệt vời ta xây đắp

Và niềm vui hạnh phúc ở tương lai

Sẽ vững bền mãi mãi dẫu một mai

Em yêu dấu vì đại dương ngăn cách

 

Ta không ngại với không gian thử thách

Và thời gian vô nghĩa trước cuộc tình

Những mong chờ không nhạt mắt em xanh

Nỗi nhung nhớ làm em hồng đôi má.

H. T. Diep.

Buồn không em, chiều như chiều nay

Mà yêu thương chất ngất trong hồn

Em trời đông, còn anh trời tây

Nỗi nhớ nhung như sóng dập dồn

 

Buồn không em, chiều như chiều nay

Nhớ không em, xa vắng lúc này

Dường như em còn trong vòng tay

Ngày tháng qua nỗi nhớ dâng đầy

 

Buồn không em, chiều như chiều nay

Lòng bỗng nhiên hoang vắng cực cùng

Trời bên em còn mưa bay bay?

Anh gởi em thương nhớ chập chùng.

H. T. Diep.

Cuộc đời có gì vui không em

Ngoài tình yêu hai đứa êm đềm

Ngày sau có còn vui không em

Khi tình yêu đã chết trong tim

 

Và em có còn mang trên môi

Nụ cười như hoa thắm hôm nào

Lòng em có buồn đau chia phôi

Khi tình yêu vụt cánh lên cao?

H. T. Diep.

Xin em hiểu muôn mộng tình khép kín

Vạn nồng nàng câm nín của lòng anh

Dù những khi nhìn ánh mắt long lanh

Anh rạo rực nhưng anh vờ băng giá

 

Vì anh biết tình em như biển cả

Em thơ ngây em mơ mộng ngàn cao

Dù yêu em lòng gợn sóng lao xao

Anh sẽ để cho thời gian lịm chết

 

Bởi tình ái như khói mờ tụ kết

Và yêu đương như nhịp điệu cây rừng

Hãy lắng tai nghe im lặng tưng bừng

Hãy nín thở nhìn khói tình vương vất

 

Đừng chạm mạnh khói tan tình vụt mất

Đừng nói gì để thấy nhịp con tim

Rồi ngày sau trong mù mịt kiếm tìm

Em sẽ gặp êm êm vùng kỷ niệm.

H. T. Diep.

Sao em đã xé chữ đồng ?

Sao em dứt bỏ vườn hồng mà đi ?

Sao em không nói chia ly ?

Sao em vội khép bờ mi phũ phàng ?

Sao em đột ngột sang ngang ?

Sao em đành để dở dang mối tình ?

H. T. Diep.

Dạo trước mình còn gắn bó nhau

Mộng mơ hai đứa đắp muôn màu

Bao nhiêu ngày tháng êm đềm quá

Tình ái lên men hạnh phúc đầu

 

Rồi đến một hôm anh viễn du

Trời cao lộng gió cuốn mây mù

Tim anh chợt thắt, lòng ray rứt

Nhìn lệ em tràn trong gió thu

 

Hai đứa xa nhau chẳng bấy lâu

Nghe tin em sắp… bước qua cầu

Thiệp hồng không nhận, tin em vắng

Vương vấn đâu đây một mối sầu

 

Mộng ước ngày xưa đã vỡ rồi

Đường trần anh bước một mình thôi

Đắm say thuở ấy còn vang bóng

Tựa một dư âm vọng núi đồi.

Diệp Thế Hùng.

Tết sắp về rồi, năm sắp qua

Mùa xuân này nữa vẫn xa nhà

Đường bao nhiêu dặm mờ hun hút

Lòng bấy nhiêu sầu nhớ xót xa

 

Chốn cũ người xưa vàng kỷ niệm

Nơi này ngày tháng trắng sương sa

Sao tôi lòng cứ bâng khuâng mãi

Xuân đến, xuân đi vẫn thế mà.

H. T. Diep.

Gom hết mây trời trên tóc em

Thu hương vạn gió chuốt môi mềm

Dáng em liễu cũng hờn câm nín

Làm đắm hồn anh, em hỡi em

 

Em đến đây rồi anh ước mơ

Một tình yêu dại rất nên thơ

Từng ngày tháng hạ vàng nhung nhớ

Anh ngẩn ngơ rồi anh vẩn vơ

 

Em vẫn vô tình, em biết không ?

Em gây yêu dấu với chờ mong

Một đêm mộng vỡ, hồn anh vỡ

Anh hiểu và anh nát cả lòng.

H. T. Diep.

Xin em một chút đắng cay

Cho vơi nỗi nhớ cho phai tình này

Cho anh làm kiếp lưu đày

Cho anh tiếc nhớ những ngày vu vơ

Anh về anh đốt bài thơ

Anh về chôn kín mộng mơ nữa vời

Anh đi cho hết cuộc đời!

H. T. Diep.

Này hỡi người em mắt biếc xanh

Tóc mây từng sợi quyện hồn anh

Có bao giờ thấy lòng xao xuyến

Khi ánh trăng thanh rọi trước mành

 

Em hỡi người em vóc ngọc ngà

Ngàn hoa kết lại dáng kiêu sa

Những hôm trời xuống mưa tầm tã

Em nhớ ai không? nhớ mặn mà?

 

Rồi hỡi người em yêu dấu ơi

Tình yêu là mộng dệt trong đời

Xin em đừng nói lời giả dối

Mộng sẽ tan tành, yêu dấu vơi.

H. T. Diep.

Cám ơn người bạn Thanh Thanh

Bài thơ đề tặng của anh hôm nào

Còn gì mà trách hoa đào

Buồn gì mà chẳng đón chào xuân sang

Nửa khuya thắp ngọn đèn vàng

Tâm tư nhỏ xuống vài hàng gởi anh

Người về trong nắng vàng hanh

Người đi giấc mộng tàn canh xuân đầu

Bây giờ người đã qua cầu

Chợt nghe vụn vỡ mạch sầu trong tim.

H. T. Diep.

Em trách anh sao làm thơ buồn thế

Em không thèm em không đọc đâu anh

Bài thơ đầu mà tình đã úa xanh

Anh chỉ kể toàn cô đơn vàng lạnh

 

Thôi anh hứa sẽ làm thơ kiêu hãnh

Ngập tình yêu xa lánh mọi buồn phiền

Vần thơ hồng tựa ánh sáng thần tiên

Đưa em đến cõi thiên đường ân ái

 

Em mơ ước, em mong tình sống mãi

Em say mê, em dệt mộng ngàn sau

Trời đất kia dù đổi sắc thay màu

Em tin tưởng tình chúng mình tồn tại.

 

Em đâu biết yêu đương là ngang trái

Tháng ngày qua tình ái sẽ tàn phai

Nỗi nhớ nhung mờ nhạt với đêm dài

Tan như khói là vạn lời hẹn ước

 

Anh đã đắm đã say mơ dạo trước

Đã để lòng theo nhịp bước con tim

Rồi một đêm người bỏ góc trời êm

Anh vùi kín đắng cay vườn kỷ niệm

 

Anh ngần ngại như chim chiều cô độc

Bay về đâu khi trời ngã vào đêm ?

Nên ngập ngừng không dám nói yêu em

Em sẽ hiểu và không còn trách móc.

H. T. Diep.

Hôm nay từ biệt nơi này

Đường về quê cũ ngập đầy hình ai

Phi trường gió lộng chiều phai

Mây trôi lặng lẽ hàng cây bơ thờ

Đêm qua trong điệu nhạc mơ

Dìu em từng bước tango êm đềm

Hoa thơm cài tóc em mềm

Anh như ngây dại trên thềm tình yêu

Gặp nhau chỉ được một chiều

Mà tình như đã đượm nhiều sắc hương

Dù em không nói yêu đương

Mắt em tràn ngập niềm thương không lời

Tình câm nín sẽ tuyệt vời

Tình câm nín sẽ không rời tim anh

Những khi tỉnh giấc tàn canh

Anh mang nhung nhớ dệt thành câu thơ

Rồi anh ngày tháng trông chờ

Như Ngưu Lang đợi người mơ trăng rằm

Ngưu Lang chỉ đợi một năm

Còn anh phải chịu tình câm suốt đời.

H. T. Diep.

Hồ Hoàn Kiếm chiều nay gió lạnh

Mưa rơi rơi không tạnh từ lâu

Hàng cây liễu tựa ưu sầu

Cúi đầu trên nước đượm màu tương tư.

H. T. Diep.

Tuy Hoà yêu dấu, Tuy Hoà ơi.

Lòng vẫn như xưa chẳng đổi dời

Lâu quá không về thăm quê cũ

Tôi còn cứ hẹn mãi mà thôi

 

Tuy Hoà đẹp lắm, Tuy Hoà ơi

Tháp Nhạn hiên ngang đứng giữa trời

Cạnh nước Đà Rằng gờn gợn sóng

Gió nồm thổi nhẹ cánh buồm trôi

 

Tuy Hoà thương nhớ, Tuy Hoà ơi

Là chỗ tôi yêu thuở thiếu thời

Tôi nhớ rừng dương đầy cát trắng

Dọc bờ biển vắng, nắng chiều rơi

 

Tuy Hoà thơ ấu, Tuy Hoà ơi

Mùi đất hương xưa vẫn nhớ hoài

Tôi thích mưa rào rơi lộp bộp

Trên hàng cây chuối cuối vườn tôi

 

Tuy Hoà mơ mộng, Tuy Hoà ơi

Thuở bé tôi chưa hiểu cuộc đời

Thường tựa gốc dừa mơ với mộng

Êm đềm ngày tháng, tháng ngày trôi

 

Tuy Hoà tha thiết, Tuy Hoà ơi

Dạo ấy tôi yêu chẳng ngỏ lời

Không biết những người tôi yêu đó

Bây giờ lưu lạc ở đâu rồi

 

Tuy Hoà quê cũ, Tuy Hoà ơi

Chỉ sợ nơi xưa đã đổi rồi

Chỉ sợ khi về thăm nơi ấy

Mang niềm thất vọng suốt đời thôi.

Diệp Thế Hùng, 26/05/2006.

 

Sao anh không về chơi thôn vĩ

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Hàn Mạc Tử, "Đây thôn Vĩ Dạ".

Tuổi mười bảy

Buồn da diết

Mơ tình em tha thiết

Lòng yêu biết mấy cho vừa.

 

Tuổi mười bảy

Còn ngơ ngác

Loạn tâm hồn, thể xác

Phân vân đời vạn ngả

Làm sao thấy cả mọi đường.

 

Tuổi mười bảy

Yêu đắm đuối,

Tình anh cao như núi

Em ơi, đời ngắn ngủi

Yêu nhau đi, bóng tối sắp đọa đày

 

Tuổi mười bảy

Yêu nhau đi,

yêu say đắm ngất ngây

Trời đất cỏ cây còn tươi đẹp lúc này

Đừng ngần ngại, tháng ngày rồi sẽ mất.

 

Tuổi mười bảy

Yêu nhau đi, yêu say đắm nữa đi

Chỉ lúc này thôi, rồi hoa mộng sẽ còn gì

Thân xác trần gian sẽ trở về với cát bụi

Em ơi, sống đi em !

H. T. Diep.

Tâu Thánh Thượng, thần là quan Táo

Từ Kansai lại đáo về đây

Xin trình mọi việc riêng tây

của năm Con Cọp lên Ngài tường minh.

Thần không dám tự mình thêm bớt

chuyện tào lao đùa cợt với Ngài

Bởi Thần ngày tháng không dài

phải về hạ giới viết bài "luận văn".

 

Chuyện Năm Cọp nhọc nhằn không xiết

mở đầu bằng cái việc can qua

Hải quân Trung Quốc tràn qua

chiếm tiêu quần đảo Hoàng Sa mất rồi !

Dân chúng thảy bồi hồi căm tức

Vùng Kansai bức rức tâm can

Mọi người đứng dậy thành hàng

biểu tình phát cả mấy ngàn kháng thư.

 

Dù vất vả đứ đừ hôm ấy

Lòng mọi người cảm thấy lâng lâng

Nước non khi nước non cần

mọi người đoàn kết không chần chờ chi.

 

Rồi lật bật đến kỳ thi cử

Học với hành dũa chữ mài văn

Có khi thức cả năm canh

Sợ gì khi tuổi còn xanh học trò.

 

Nghỉ xuân phải "Bai tồ" (1) chết bỏ,

"In-phờ-lê" (1) làm cỏ mọi người.

Không còn ngày nghỉ rong chơi,

"Đê-tồ"(1) mà chỉ dám xơi "cô-chà"(1).

 

Xuân lại đến mặn mà muôn sắc

Cùng với hoa mặt mặt tươi cười

Kansai mới đến một người

công dung vẹn đủ nhiều lời ngợi khen.

Thần cũng được lắm phen mời "đớp"

Rất phục tài làm bếp của nàng

Thần xin ghi một đôi hàng

gọi là giới thiệu bạn vàng gần xa.

 

Rồi vội vả xuân qua hè đến

gợi biết bao yêu mến năm nào.

Chợt tai họa đến ào ào,

Fukui bạn Trí lửa vào nhà thăm.

Sách vở cháy, áo quần cũng cháy,

Thưa Ngọc Hoàng, Ngài thấy hay không ?

Bạn bè vội vả xung phong,

Kẻ nhiều người ít hết lòng ủi an.

Câu chuyện đã chưa tan buồn bả,

Vùng Kansai tất cả lại sầu,

Khóc thương anh Mỹ qua đời,

Khóc thương anh Mỹ bỏ bầu bạn đi.

Trời đất rộng vội chi rời bỏ ?

Đường còn dài sao nở dừng chân ?

Trách Ông Trời đã bất nhân,

Trách Ông Trời lại một lần lầm to !

 

Tâu Thánh Thượng xin cho Thần kể

chuyện mùa thu kẻo trể mất giờ,

Thần không dám để chần chờ,

sợ lâu Ngài phải mệt phờ râu ra.

Đó là lễ của ba đại học

từ Kobe lên dọc Kyoto

xuống Himeji mấp mô,

anh em sắp đặt quy mô chương trình.

 

Các cô đã tận tình nấu nướng

bán phở xôi, chè nóng, bánh chiên.

Đã gây được một số tiền

gởi về quê giúp vài miền đau thương.

Thần xin kể tận tường công việc,

triễn lãm về nước Việt mến yêu,

bằng bao sản phẩm mỹ miều

bằng bao nhiêu vẽ yêu kiều thướt tha.

 

Thôi Thần phải kể qua việc hội,

kẻo hết giờ mang tội với Ngài.

Thần xin trước hết trình bày

việc công rồi việc riêng tây mỗi người.

Ban Tài Chánh tơi bời tính toán

tiền ra vô, mỗi món phân minh

Còn Ban Báo Chí hết mình

Đặc sang "Khởi Sáng" tâm tình Xuân, Thu.

Ban Học Tập rối bù tìm cách

lo lập thành tủ sách Kansai

Anh Em có đọc lai rai

Anh Em có đọc dài dài khoái không?

 

Ban Văn Nghệ hết lòng tổ chức

tiệc Tất Niên năm trước năm nay,

vẫn trông cậy một "Long" này,

hát hò, đờn trống như ngày hôm qua.

Ban Thể Tháo vật tay, quần vợt,

bóng bàn đơn, đôi, dợt tưng bừng

Còn nhiều việc dở nửa chừng,

Chấp Hành ban mới chào mừng Anh Em.

"Lân" chủ tịch "hom hem" gân guốc,

đã già mà dám chuốc việc công.

Việc công là việc phải "gồng",

Gồng mình làm việc hết lòng nghe anh.

Phó chủ tịch họ Phan tên Phụng,

Làng Kansai vốn cũng lâu rồi.

Tổng "Liên Bích" hẵn là người

hăng say làm việc cho đời biết tay.

Thần xin nhắc đến ngâi Tổng Phó

Mọi người cần đã có "Việt Sơn"

Non cao hố rộng không sờn

Yêu người há phải thiệt hơn suy lường.

Thể Thao có đường đường Phan Phước,

Học Tập thì mười thước "Từ Bi"

Tiền nong "Ngọc Thủy" ai bì

Văn gừng văn nghệ ly kỳ vẫn "Long".

Ban Báo Chí long đong đệ nhất

"Hữu Tín" nào dám khất Anh Em.

Nhiều khi phải thức hằng đêm,

làm tờ "Giao Cảm" êm êm đó mà !

 

Thần đã kể thông qua việc Hội

Chuyện quốc gia phải nói với Ngài.

Trước tiên là việc đổi dời

năm nay cụ "Lý" đã rời Phù Tang

Tân Đại Sứ bác "Đan" vừa đến

Mọi người đều kính mến vô cùng

Việc nan lòng vẫn không chùng

Thế thời, thời thế, anh hùng tạo ra.

 

Quê hương vẫn can qua không dứt

Ngày lại ngày bức rức thương đau

Hoà bình mong đợi từ lâu

Chiến tranh rồi sẽ hết mau đó mà.

Dân chúng rất xót xa đói khổ

Dù Bắc Nam vẫn chỗ Anh Em

Chiến tranh sao cứ liên miên

Gióng nòi sao cứ đảo điên hoài hoài.

 

Còn lắm chuyện kể hoài không hết

Thần phải xin cáo biệt mà thôi

Thần xin uống chén ly bôi

trở về hạ giới tô bồi giang san.

 

Vạn vạn tuế, Long Nhan vạn tuế,

ban ơn cho trần thế an khang

Việt Nam trăm họ trăm hàng

sống trong hạnh phúc xóm làng bình yên.

 

Đó là lời chót, thần xin

Ngọc Hoàng ban bố, Thần yên tâm về.

Vạn vạn tuế.

Tác giả: Diệp Thế Hùng.

Bài sớ này đã được anh Phạm Ngọc Lân (Kyoto) đọc ở Cư Xá Minami Senri, Osaka, ngày 18/1/1975 nhân dịp lễ Tết Ất Mão do Hội Sinh Viên Việt Nam vùng Kansai tổ chức.

Chú thích:

1) "Bai Tồ": arubaito (part time job), "In-phờ-lê": Inflation, "Đê tô": date (tiếng Anh), "Cô-chà": trà đen.

2) Tên những người kể trong bài sớ là tên thật: Mỹ (chết ở hồ tắm ở Kobe-dai), Trí, Long, Liên Bích, Việt-Sơn, Lân, Ngọc Thủy, Phan Phụng, Phan Phước, Từ Bi , Hữu Tín, Cụ Lý và bác Đan (Nguyễn Triệu Đan).

Mà thôi yêu dấu làm gì

Em về sống lại những kỳ cô đơn

Gió buồn gió thổi từng cơn

Em buồn hạt lệ mơn mơn tuôn trào

Trong vườn rực rỡ hoa đào

Cỏ xanh mơn mởn đón chào xuân sang

Mà Anh sao nỡ phụ phàng

Để Em phải chịu muôn ngàn đắng cay

Mai này trong kiếp lưu đày

Đêm thì thầm khóc, ngày thì bâng khuâng

Thôi rồi giây phút ái ân

Từ nay băng giá quyện thân thể này

Những lời âu yếm vang hoài

Như dư âm gợi đắng cay trong hồn.

H. T. Diep.

Trời trở mưa dông động lá cành

Hồ Gươm chợt vắng khách du hành

Mưa rơi thánh thót trên hồ trắng

Vạn cổ trường sầu xâm chiếm anh.

Hung T. Diep, 2012.

Chiều nay Anh về thăm phố cũ

Trong nắng hanh vàng, nắng chói chang

Thả bước lang thang đường lối cũ

Để hồn đi ngược với thời gian

 

Dừng bước bên trường xưa năm cũ

Lòng chợt bồi hồi nhớ đến Em,

Đường ấy vẫn còn cây liễu rũ

Đâu rồi ngày tháng, tháng ngày êm ?

 

Tình cũ thời gian đã xóa mờ

Xóa bao yêu dấu, xóa mong chờ

Tình xưa giờ chỉ còn dư ảnh

Em với đời Em, Anh với Anh.

H. T. Diep.

Nếu một mai Anh chết

Em sẽ buồn không Em?

Nếu mai này Anh chết

Em sẽ khóc không Em?

 

Nếu một mai Anh chết

Em sẽ đến thăm Anh?

Trên nấm mồ hiu quạnh

Em sẽ nói yêu Anh?

 

Nếu ngày mai Anh chết

Tinh Em sẽ không vơi?

Vẫn yêu Anh tha thiết?

Dù trời đất ngăn đôi?

 

Nếu một mai Anh chết

Em sẽ giữ trong tim

Nỗi buồn đau, thương tiếc

Và nhung nhớ từng đêm?

H. T. Diep.

Thu đến, thu đi, thu lại đến

Mỗi thu gợi nhớ lúc chia ly

Em ở, anh đi, tàu xa bến

Tự nhủ thời gian có nghĩa gì

 

Từ ấy bao nhiêu thu đã qua

Mỗi người ở một góc trời xa

Tình cũ tàn dần như lá đổ

Mỗi độ thu về trên xứ xa

 

Đâu ngỡ là sau bấy nhiêu năm

Ngọn lửa trong tim vẫn cháy ngầm

Chiều ấy anh về thăm nơi cũ

Lửa bỗng bùng lên xâm chiếm anh.

H. T. Diep.

Lạy Chúa cho Em mọi tốt lành

Cho bao mơ ước mộng Em thành

Cho bao ngày tháng trông chờ ấy

Kết lại thành duyên Em với Anh

 

Lạy Chúa cho Em hết nỗi sầu

Để Em hàn gắn vết thương đầu

Để Em sống lại tình yêu ấy

Để tháng ngày còn khỏi đớn đau

 

Chúa biết tình Em rất đậm đà

Tình Em như biển rộng bao la

Xin cho hạnh phúc trên trần thế

Bởi cõi thiên đàng xa quá xa

 

Lạy Chúa cho hồn Em yên tĩnh

Dù đây không phải cõi thiêng linh

Cho Em một góc trời yêu dấu

Em sẽ chờ Anh đến bạc đầu.

H. T. Diep.

Vầng trăng lơ lửng

Trên trời đơn côi

Lẻ loi, hờ hững

Làm chạnh lòng tôi

 

Ánh trăng mờ trắng

Vạn vật ngủ vùi

Tiếng ve dài ngắn

Nức nở, ngọt bùi

 

Người xưa có biết

Tôi vẫn yêu người

Thôi đừng luyến tiếc

Dĩ vãng xa vời

 

Đêm hè hoang vắng

Hoa đã nhạt mùi

Những niềm cay đắng

Giờ đã chôn vùi

 

Vầng trăng lặng lẽ

Giữa trời mông mênh

Chợt nghe nhè nhẹ

Nỗi buồn không tên

H. T. Diep.

Anh vẫn chờ em tự thuở nào

Làm sao, không biết phải làm sao

Để phai nỗi nhớ, vơi tình ấy

Để tháng ngày dài khỏi ước ao.

 

Anh vẫn chờ em bao nhiêu năm

Thu tàn, đông chết chốn xa xăm

Xuân qua, hạ đến, không còn đếm

Em ở nơi nào vẫn biệt tăm

 

Từ lúc em đi anh vẫn yêu

Vắng em ngày tháng quá đìu hiu

Bên chồng, em có bao giờ nhớ

Nhớ đến anh khi nhạt nắng chiều?

 

Rồi một ngày hè anh đến đây

Thăm ngôi trường cũ cuối hàng cây

Tim anh chợt nỗi cơn dông gió

Như một cuồng phong xóa tháng ngày

 

Một ngày trong bao nhiêu năm sau

Biết em vẫn giữ vết thương đầu

Biết em đã quá nhiều gian khổ

Lòng bỗng ngập tràn thương với đau.

 

Thôi thế thì thôi, lỡ một đời

Tình yêu giờ đã dở dang rồi

Đừng buồn em nhé, đừng em nhé!

Mình sẽ sum vầy trong giấc mơ.

H. T. Diep.

Nắng chiều lấp lánh trên cành lá

Gió nhẹ lung lay mấy nụ hồng

Vô tận trên cao trời xanh quá

Xuân về Em có thấy buồn không?

 

Anh vẫn ngồi đây trên ghế đá

Công viên nhộn nhịp lắm người qua

Nhớ Em ngày tháng sao dài quá

Anh vẫn cô đơn giữa tháp ngà

 

Lá khẽ lung linh dưới nắng chiều

Anh ngồi mơ tưởng bóng người yêu

Ngoài kia hoa nở tươi hàng dậu

Đùa với gió xuân chẳng biết sầu.

Hung T. Diep.

Xin chúc trăm năm hạnh phúc đầy

Từ đây vĩnh viễn phút giây này

Tình yêu đẹp lắm tình chan chứa

Mãi mãi trong tim với tháng ngày

 

Xin chúc trăm năm một chữ đồng

Đời đẹp tươi như một đóa hồng

Mỗi sáng mặt trời lên chói lọi

Như tình yêu ngập cõi mênh mông

 

Xin chúc trăm năm một chữ tài

Ước mong thành đạt, thế gian dài

Chúc Nguyên và chúc Célia

Hạnh phúc bao la, hạnh phúc đầy

 

Nhân ngày đám cưới Célia và Nguyen DIEP

Diệp Thế Hùng, (23/5/2015, Normandie).

Traduction française ("Je vous souhaite")

Rì rầm sóng vỗ trên ghềnh đá

Bọt nước tung bay dưới nắng chiều

Biển rộng bao la trời trong quá

Hồn tôi theo nhịp tiếng chim kêu.

 

Tôi đã chạy theo đời vội vã

Không nhìn, không thấy tháng ngày qua

Đã để con tim người yêu ấy

Trong tình không vẹn, ái không đầy.

 

Mặt trời lặng xuống sau ghềnh đá

Đỏ rực mênh mông một góc trời

Tôi hứa dừng chân nhìn hoa lá

Nhìn em cười dưới hạt mưa rơi.

H. T. Diep.

Lá đỏ lá vàng soi mặt nước

Trời xanh vô tận gió hiu hiu

Ngày xưa hồ ấy ta cùng bước

Giờ thiếu người yêu, thiếu rất nhiều.

H. T. Diep, Kyoto, November 2013.

Em đến thăm anh chiều tiễn biệt

Như mùa thu đó rất xa xôi

Im lặng nhìn nhau ngàn luyến tiếc

Giá gì mình vẫn tuổi hai mươi

 

Tháng bảy sân bay trời xanh mướt

Tóc em đùa với nắng chiều rơi

Ngày trước chia tay nhiều hẹn ước

Chốc nữa chia tay... chắc suốt đời.

Hung T. Diep.

Sao lạ quá, tôi vẫn còn xao xuyến

Tôi vẫn còn lưu luyến mối tình xưa

Dù bao năm vì cuộc sống đẩy đưa

Mỗi người ở một góc trời riêng biệt

 

Sao lạ quá, lòng vẫn còn tha thiết

Dù tình xưa tôi chỉ viết trong thơ

Thuở học trò mình nhiều mộng nhiều mơ

Yêu là đủ, mình không cần hẹn ước.

 

Tình yêu đó tháng năm không xóa được

Làm thế nào để đi ngược thời gian ?

Làm thế nào để xóa bước sang ngang ?

Sao lạ quá, tôi vẫn còn xao xuyến.

Hung T. Diep.

Em hỏi anh có yêu trường Nguyễn Huệ

Sao không về thăm lại mái trường xưa ?

Trường vẫn đây dù trời nắng hay mưa,

Trường vẫn đó chờ anh từ dạo ấy.

 

Em hỏi thật có bao giờ anh thấy

Lòng bâng khuâng dù chỉ một lần thôi

Buồn mênh mang nhìn ngày tháng êm trôi

Và nhung nhớ và tiếc thương trường cũ ?

 

Anh sợ lắm, sợ trong từng giấc ngủ

Sợ khi về không thấy mái trường yêu

Rồi lang thang, thất vọng biết bao nhiêu

Như Từ Thức không tìm ra làng cũ.

Diệp Thế Hùng.

Chiều hôm nay mưa bay lất phất

Đường công viên lắc rắc lá rơi

Như mùa thu trước xa xôi

Hai ta cùng bước tuyệt vời tình yêu.

 

Từ dạo ấy bao nhiêu biến đổi

Ngày lại ngày, nhạt mối tình xưa

Những khi trời trở cơn mưa

Lòng còn một chút duyên thừa mà thôi.

Diệp Thế Hùng (12/12/2016).

(Bài thơ làm tặng chị tôi Diệp Bích Hiền)

Thuở nhỏ đọc Truyện Kiều cứ ngở

Đời Thúy Kiều gian khổ không vời

Chỉ là thơ truyện mà thôi

Làm gì mà có trong đời nhân gian

 

Tôi đâu biết gian nan bất định

Sẽ là đời của chính chị tôi

Chúng tôi là trẻ mồ côi

Nhưng đời của chị nỗi trôi gấp mười

 

Tuổi dậy thì một thời nhan sắc

Lấy người yêu cứ chắc trăm năm

Đâu ngờ chỉ có ba năm

Chồng yêu đã chết, hăm lăm tuổi đời

 

Con hai tuổi chưa rời chân mẹ

Đứa thứ hai chị đẻ tháng sau

Từ đây đời một chuổi sầu

Lo âu không biết về đâu cuộc đời

 

Chị làm việc để nuôi con dại

Giống Mẹ mình đã phải hy sinh

Rồi trong cuộc sống linh đinh

Tái hôn thất bại, một mình lẻ loi

 

Bao năm tháng chị tôi vẫn vững

Dù trong tâm chỉ những buồn đau

Bây giờ chị đã bạc đầu

Nhìn đời ngược lại bao sầu tuôn ra.

Diệp Thế Hùng (30/12/2016).

Tôi sinh ra trong một thành phố đẹp

Giữa Tháp Chàm và biển Thái Bình Dương

Cạnh sông Ba, và hun hút rừng dương

Nhìn thành phố tôi ngập niềm kiêu hãnh

 

Thuở còn nhỏ chiến tranh rền mỗi bửa

Chạy xuống hầm khi đạn bắn bom rơi

Tuổi còn thơ nên ngở một trò chơi

Trò trốn-kiếm, ngày lại ngày tiếp nối

 

Ba tôi chết khi tôi vừa năm tuổi

Một ngày thu, trời hỡi, một ngày thu

Ba đi rồi, tôi một đứa con côi

Phải tranh đấu với đời, lòng tự nhủ.

Diệp Thế Hùng (19/12/2016).