THƠ TIẾNG VIỆT

Em đến đây một ngày xuân rực rỡ

Nắng ươm vàng, hoa nở lối em đi

Em nhìn anh, không nói một lời gì

Mắt đen biếc vành mi cong tuyệt mỹ

 

Trong áo trắng em dịu dàng thùy mị

Đẹp lung linh làm lụy đám hồng si

Anh chờ em, trong thơ mộng Paris

Dìu em bước, từng bước đi âu yếm

 

Mặt trời xuống, chân trời màu đỏ tím

Trong hoàng hôn kiều diễm chỉ em thôi

Gió mơn man tóc rối chạm vành môi

Ta cùng bước song đôi trên đại lộ

 

Paris đẹp, khi xuân về mỗi độ

Tự ngàn xưa, thành phố của tình yêu

Bờ sông Seine, trên ghế đá chiều chiều

Em thỏ thẻ bao nhiêu lời tình ái

 

Anh mong ước thời gian trôi chậm lại

Em quên về để mãi sống bên nhau

Để dấu yêu ngày càng đậm sắc màu

Để ta bước vào lâu đài tình ái.

Diệp Thế Hùng.

Gió thổi cuốn theo những cánh đào

Lửng lơ trong nắng dáng lao đao

Rơi trên bãi cỏ chờ khô héo

Nhìn những cánh đào dạ xuyến xao

 

Anh ngắm âm thầm xuân thoáng qua

Thời gian đưa đẩy cuộc đời ta

Trăm năm trôi dạt đời đây đó

Kết cuộc rồi tàn như cánh hoa

 

Anh ước sao cho phép nhiệm mầu

Dù mình trôi dạt vẫn bên nhau

Cùng bay lơ lửng trời yêu dấu

Và sẽ cùng vào trong kiếp sau

 

Anh lắng tai nghe điệu nhạc sầu

Từ muôn tinh tú giữa đêm sâu

Càn khôn vô tận dường như nhắc

Thật ngắn thời gian đến bạc đầu

 

Em hỡi, người em dáng mỹ miều

Mắt nhung gom cả một trời yêu

Cuộc đời dù có dài hay ngắn

Ta sẽ yêu nhau mãi rất nhiều.

Diệp Thế Hùng.

Cảnh đẹp từ xưa vẫn thế này

Rồi trăm năm nữa cũng không thay

Nhưng tôi không biết về đâu nhỉ ?

Biển vẫn còn đây, mây vẫn bay

 

Sao lại bâng khuâng kiếp thế nhân ?

Sinh ra rồi chết cõi dương trần

Đôi vầng nhật nguyệt xoay hờ hững

Người đến người đi mỗi số phần

 

Vì thế em ơi hãy đắm say

Hãy yêu như chỉ có hôm nay

Cho nhau tất cả tim và xác

Không chắc ngày mai vẫn thế này

 

Vẫn biết yêu là có lúc sầu

Đường vào hạnh phúc lắm buồn đau

Nhưng đời vô nghĩa không tình ái

Đời sẽ buồn tênh chẳng sắc màu

 

Gió thổi mơn man bãi biển chiều

Trên không vài tiếng hải âu kêu

Ngoài khơi lướt nhẹ đôi buồm trắng

Tôi nhớ em yêu, nhớ rất nhiều.

Diệp Thế Hùng.

Anh nhớ những khi gió trở về

Những chiều mưa nhẹ xuống lê thê

Nhớ em những sáng trời ươm nắng

Và những đêm trăng luống não nề

 

Anh nhớ em yêu nhớ rất nhiều

Chiều nay lành lạnh gió hiu hiu

Hoa vàng rực rỡ ngoài song cửa

Ngỡ bóng em về trong dấu yêu

 

Anh nhớ em trên mọi bước đường

Khi trời gió lộng với mây vương

Công viên hiu hắt mờ sương trắng

Một chút u hoài trong nhớ thương

 

Gió nhẹ lung lay mấy nhánh đào

Nghiêng mình hàng trúc lá lao xao

Trời xanh, trời xám, trời u ám

Xuân hạ thu đông, nhớ dạt dào

 

Em đứng bên này, anh bên kia

Ngân Hà trắng bạc giữa trời khuya

Mong cầu Ô Thước từng đêm đến

Để hết muôn trùng ta cách chia.

Diệp Thế Hùng.

Anh gặp em một chiều xuân năm ngoái

Tóc huyền đen mềm mại xỏa ngang vai

Dáng em đi yểu điệu nét trang đài

Em rực rỡ như mai vàng đang nở

 

Như tiếng sét làm tim anh rộng mở

Đón em vào dù đã lỡ tình duyên

Em có chồng, anh có một đời riêng

Định mệnh đã xích xiềng đời hai đứa

 

Tình ngang trái nhưng tình đầy chan chứa

Một tình yêu mãnh liệt tựa cuồng phong

Cuốn anh vào trong một cõi mênh mông

Nơi chỉ có tình nồng say gắn bó

 

Anh vẫn biết cuộc đời nhiều ngách ngỏ

Và tình yêu như gió thổi mây trôi

Em biết chăng, anh chỉ có em thôi

Những đêm vắng, anh ngồi mơ em đến

 

Anh vẫn biết thuyền em đang đứng bến

Nhưng dấu yêu thương mến vẫn vun đầy

Thuyền thả neo, nhưng rồi sẽ có ngày

Thuyền rời bến, phút giây này sẽ tới

 

Mỗi buổi sáng, khi đất trời đổi mới

Anh nhớ em, anh cứ mỏi mòn trông

Ở bên em, em có nhớ anh không?

Có chờ đợi nhớ mong sầu lệ đổ?

 

Tia nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ

Em quàng tay qua cổ, mắt lung linh,

"Hứa với em, anh chỉ có một tình

Làm việc ấy, một mình em thôi nhé".

Diệp Thế Hùng.

Trong ánh nắng, những cụm trà hoa nữ

Màu đỏ tươi rực rỡ đón em về

Em đây rồi, không phải một cơn mê

Em yểu điệu lung linh như bạch ngọc

 

Anh vẫn nhớ chiều qua em đă khóc

Lòng bồi hồi, nhìn đôi mắt lệ hoen

Anh ôm em hôn mái tóc huyền đen

Anh đă nói những lời làm em khổ

 

Anh cứ tưởng là cuộc tình đă vỡ

Em bỏ đi, anh ngỡ sẽ không về

Làm sao quên những giờ phút say mê ?

Lòng anh vẫn buồn lê thê không dứt

 

Xuân đang đến sao anh nhiều ray rứt

Nghe vọng về thổn thức trái tim đau

Trong phút giây hờn giận bởi ưu sầu

Anh đã nói những câu không nên nói

 

Yêu là thế,  giận hờn rồi tiếc nuối

Rồi tìm nhau sau mỗi lúc buồn đau

Em trở về, yêu dấu lại muôn màu

Đêm này sẽ như đêm đầu mình đã.

Diệp Thế Hùng.

Mưa cuối đông, mưa dầm sau cơn bão

Tiếng mưa rơi làm xao động lòng tôi

Nghe chăng em, từ xứ ấy xa xôi

Tiếng gào thét liên hồi niềm nhung nhớ?

 

Tôi nhớ em những khi trời mưa gió

Mưa ngoài trời, mưa nhỏ giọt vào tim

Mưa vẫn rơi, nhìn vạn vật đắm chìm

Trong màu trắng tôi tìm em tuyệt vọng

 

Thôi còn đâu mùa xuân đầy mơ mộng

Thôi hết rồi mùa hạ ngóng chờ em

Tình mùa thu như lá rụng bên thềm

Rồi đông đến, một đêm tình tan vỡ

 

Mưa cuối đông khóc cuộc tình lỡ dở

Em đi rồi, nhung nhớ vẫn còn đây

Thôi xuân ơi, xin đừng đến năm này

Đừng gợi lại phút giây đầu gặp gỡ.

Diệp Thế Hùng.

Nếu có một ngày em bỏ đi

Xin em đừng có nói năng gì

Đừng cho nức nở lên thành tiếng

Đừng để lệ tràn hoen ướt mi

 

Nếu có một ngày em phải xa

Anh chôn tình dưới biển bao la

Anh quăng từng miếng tim tan vỡ

Và để mạch sầu tuôn máu ra

 

Nếu có một ngày ta cách nhau

Em ơi đừng nói chuyện buồn đau

Hãy mang kỷ niệm ra thiêu đốt

Để xoá tâm tư những vết sầu

 

Khi hết tình yêu, em nhớ cho

Hồn vào tình ngục hết sầu lo

Thân không hồn bước như người chết

Trên cõi trần này, em biết cho.

Diệp Thế Hùng.

(Dịch theo ý bài thơ "Une Visite au Cimetière")

Hoàng hôn xuống, tôi vào thăm nghĩa địa

Dưới hàng cây những bia đá lạnh tanh

Phủ rong rêu, giữa cỏ dại úa xanh

Một cảnh vật thật lạnh lùng thảm thiết

 

Tôi bỗng nghĩ, một khi tôi đã chết

Em mang hoa, tha thiết đến thăm tôi?

Trong gió đông lạnh buốt thổi từng hồi

Em có khóc, thương tôi nằm dưới mộ?

 

Ngày nào đó, tôi sẽ vào lấy chỗ

Ở nơi đây mưa đổ với gió gào

Trước mộ tôi, em có nói thì thào

"Yêu anh mãi, không thể nào quên được"?

 

Khi tôi chết, trên đường đời em bước

Đường quanh co, xuôi ngược với thăng trầm

Em có tìm trong ký ức xa xăm

Vườn kỷ niệm những năm dài ân ái?

 

Trong nghĩa địa, những đêm buồn tê tái

Tôi nằm yên, nghe ếch nhái hòa ca

Em đâu rồi ? Em có nhớ tình ta?

Có kể lại thiết tha tình thuở ấy?

Diệp Thế Hùng.

Anh hứa yêu em suốt một đời

Đường trần mình sẽ bước song đôi

Bên anh em đẹp dường tiên nữ

Nhan sắc lung linh tỏa sáng ngời

 

Thôi hết những đêm mắt lệ nhòa

Đường vào tình ái ngập ngàn hoa

Mình nghe chim hót trên cành lá

Vũ trụ du dương nhạc tấu hòa

 

Anh sẽ yêu em trọn kiếp này

Một tình yêu đẹp rất mê say

Cho em một góc trời yêu dấu

Chỉ có tình yêu rọi tháng ngày

 

Anh hứa yêu em suốt một đời

Tình cao như núi rộng trùng khơi

Dù mai trời có nhiều giông bão

Anh vẫn bên em, giữ vẹn lời.

Diệp Thế Hùng.

Anh quen em một chiều hiu hiu nắng

Em mỹ miều áo trắng mắt huyền nhung

Nắng trên môi, gió đùa tóc em bung

Em bẽn lẽn, thẹn thùng, anh bối rối.

 

Ta nhìn nhau, chỉ mỉm cười không nói

Một cái gì đã tới ở trong nhau

Một tình yêu vừa chớm nở muôn màu

Trong khoảnh khắc, ưu sầu quên tất cả

 

Rồi mỗi lúc nắng vàng xuyên qua lá

Đùa với hoa, ngớn ngả mấy cành lau

Anh nhớ em, nhớ giây phút ban đầu

Những giây phút nhiệm mầu đầy rung cảm

Tình yêu em ghi sâu vào tâm khảm

Bóng hình em khắc chạm tận trong lòng

Ta đang vào cõi yêu dấu mênh mông

Nơi ta chỉ yêu vì yêu thôi nhé.

Diệp Thế Hùng.

 

"Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy

Nghìn năm hồ dễ đã ai quên?"

Thơ Thế Lữ.

("FINITE LIFE-TIME")

Mặt trời chói lọi, đã tàn đông

Em đẹp lung linh dưới nắng hồng

Vườn đã điểm màu hoa với lá

Đào đang khoe sắc nhụy và bông

 

Đông đi vạn vật thay tà áo

Xuân đến ngàn hoa sưởi tấm lòng

Trời đất muôn năm còn thế mãi

Sao tôi phải đến cõi hư không?

Diệp Thế Hùng.

 

"Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử" (đời người ta, từ xưa ai là không chết)

Nguyễn Công Trứ.

Gặp em chiều hiu nắng

Mắt huyền tóc ngang vai

Môi hồng, da mịn trắng

Dáng yểu điệu trang đài

 

Em như một cuồng phong

Làm đời anh xao động

Làm tim anh mơ mộng

Nhung nhớ với chờ mong

 

Sao chúng mình lại gặp

Sao yêu nhau phút đầu

Nếu cuộc đời đã lập

Tình không biết về đâu?

 

Em thường hay thỏ thẻ

Ta yêu mãi nghe anh

Cuộc đời ngàn lối rẽ

Ta sẽ bước song hành

 

Em đâu biết em ơi

Tình yêu là ngang trái

Là nhớ nhung vời vợi

Thao thức suốt đêm dài

 

Bởi yêu là thử thách

Đường tình yêu quanh co

Nhiều giận hờn, buồn trách

Nhiều sóng gió, âu lo

 

Thôi hãy yêu say đắm

Một ngày, tiếp một ngày

Yêu mặn mà sâu đậm

Như chỉ có hôm nay.

Diệp Thế Hùng.

Xuân đến bao giờ tôi có hay

Quê hương yêu dấu cách trời mây

Ngoài sân không có mai vàng nở

Trước cổng vẫn còn tuyết trắng bay

 

Mơ ước người yêu lòng héo hắt

Tiếc thương mẹ nhớ mắt nồng cay

Tết về tôi vẫn xa ngàn dặm

Lòng vẫn vấn vương nỗi nhớ này.

Diệp Thế Hùng.

Trời trở cơn mưa bỗng tối mờ

Hàng cây trụi lá đứng bơ vơ

Mưa rơi thánh thót, lòng ray rứt

Gió thổi vi vu, dạ thẫn thờ

 

Khúc khuỷu cuộc tình tan giấc mộng

Quanh co duyên nợ đứt đàn tơ

Đường về mưa gió rơi tơi tả

Dẫu có đau thương vẫn đợi chờ.

Diệp Thế Hùng.

Anh buồn quá, buồn thấm từng mạch máu

Dẫn vào tim, vào chiếm cả hồn anh

Biết nói sao, khi đã hết ngọt lành

Thôi chấm dứt? Thôi đành xa nhau nhé?

 

Em không nói, chỉ khóc thầm lặng lẽ

Tim anh đang vun xé với ưu sầu

Nhớ không em những say đắm ban đầu?

Sao em để cho dấu yêu phai nhạt?

 

Thôi đừng khóc, khối tình đang tan nát

Cuộc tình duyên chốc lát hết dạt dào

Còn gì đâu, những yêu dấu ngọt ngào

Những buổi tối rạt rào lời âu yếm

 

Bao nhiêu năm anh đợi chờ tìm kiếm

Một ngày tình đến chiếm trái tim anh

Nhưng đêm nay yêu dấu đã tan tành

Chỉ còn lại những mảnh tim vụn vỡ.

Diệp Thế Hùng.

Đêm nay trời đã ngã vào đông

Tuyết xuống ngoài hiên tuyết ngập lòng

Anh vẫn cô đơn, đêm lạnh quá

Bên chồng, em có biết anh mong?

 

Anh biết em từ mấy tháng nay

Mình yêu như thuở tuổi thơ ngây

Mỗi ngày khắc khoải chờ tin nhắn

Rồi thức thâu đêm, nỗi nhớ này

 

Em đẹp vô cùng em biết không ?

Mắt nhung em sưởi trái tim đông

Dáng em yểu điệu, hồn anh đắm

Trong một tình yêu rất mặn nồng

 

Đã biết rằng yêu phải khổ nhiều

Vui thì chẳng có được bao nhiêu

Nhưng tim đã đắm say màu mắt

Hồn đã đi theo sắc diễm kiều.

Diệp Thế Hùng.

Sáng chủ nhật anh ngồi bên trang giấy

Cây ngoài sân còn mấy hạt sương đêm

Trong tim anh bão tố vẫn chưa êm

Vẫn dằn vặt nỗi niềm anh không nói

 

Anh đã hát em nghe qua điện thoại

Một tình ca khắc khoải (*) tựa tình anh

Anh thả hồn theo yêu dấu mong manh

Như đang níu một cành cây sắp gãy

 

Anh đã để trái tim anh tan chảy

Trong lửa tình nồng cháy phút giây đầu

Yêu say mê dù chẳng biết về đâu

Dù phải chịu ưu sầu không dời chuyển

 

Từ hôm ấy tâm hồn anh xao xuyến

Và tim anh lưu luyến mắt huyền nhung

Anh nhớ thương và mơ ước vô cùng

Đưa em đến một vùng trời ân ái.

 

Em gởi anh tấm hình thời con gái

Dáng mỹ miều vẫn mãi với thời gian

Nhìn ngoài sân, sương trắng vẫn chưa tan

Anh chỉ viết "Yêu ngàn năm em nhé".

Diệp Thế Hùng.

 

(*) Lời bài hát: Gợi Giấc Mơ Xưa (Lê Hoàng Long)

"Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi

Xa em ! lòng anh muốn nói bao lời gió buông lả lơi.

Hình bóng đã quá xa mờ dần theo thời gian.

Kiếp sau xin chắp lời thề cùng sống bước lang thang.

Anh ở đây, đầu năm đầy tuyết trắng

Nhẹ rơi trong thầm lặng của mùa đông

Anh nhớ em, ngày tháng ngập chờ mong

Ở nơi ấy, bên chồng em nào biết

 

Ôi tình ái là những chiều luyến tiếc

Là những đêm mài miệt viết câu thơ

Những hừng đông, êm ái thấy trong mơ

Em đứng đợi bên bờ sông vẫy gọi

 

Yêu làm chi cho con tim mòn mỏi

Em ở trong một cõi rất xa anh

Yêu làm chi trong mù mịt mong manh

Đêm thao thức năm canh lòng bứt rứt

 

Rồi một ngày trái tim anh rạn nứt

Tình yêu em đã đứt đoạn trong anh

Niềm tin em bỗng chốc nhạt màu xanh

Anh như một bộ hành trong sa mạc

 

Tình sứt mẻ, một chút gì mất mát

Dù không làm tan nát, vẫn là đau

Tuyết đầu năm làm nặng nỗi ưu sầu

Dìm anh xuống thật sâu trong băng giá.

Diệp Thế Hùng.

Đêm Giáng Sinh sao lòng tôi trống rỗng,

Không có em, không bóng một người thân

Tôi lang thang và đôi lúc dừng chân

Nhìn những cặp tình nhân hôn âu yếm

 

Tôi vẫn đi, tôi miệt mài tìm kiếm

Dấu vết em trong tiềm thức mông lung

Giữa biển xanh, trên đồi núi chập chùng

Trong đêm tối, lạnh lùng và rét mướt

 

Em ở đâu? gió đêm về lạnh buốt

Đường quanh co, từng bước mỏi mòn đi

Tôi yêu em trong một mối tình si

Với tất cả những gì tôi mơ mộng

 

Trong đêm vắng tiếng chuông nghe vòng vọng

Giữa thì thào gió lộng của đêm sâu

Dấu yêu đang trộn lẫn với ưu sầu

Em có biết từ lâu tôi đau khổ

 

Giáng Sinh này, tình yêu em sập đổ

Vì tim em không còn chỗ cho tôi

Tôi sẽ nhìn, từ một chốn xa xôi

Em hạnh phúc, vành môi cười tươi thắm.

Diệp Thế Hùng.

Trong vực thẳm, anh thét gào tuyệt vọng

Trên trời cao, gió lộng với mây giăng

Anh gọi em, tiếng gọi não nùng vang

Núi vọng lại dư âm càng thê thảm

 

Đây là đâu, giữa rừng sâu u ám

Không bóng người, không dáng một tiều phu

Chiều xuống nhanh thung lũng mịt sương mù

Anh tìm kiếm em yêu không dấu vết

 

Em ở đâu? Gió rừng còn hò hét

Anh miệt mài, không biết lối nào ra

Anh mất em giữa rừng núi bao la

Lá xào xạc như là ma trêu chọc

 

Anh chợt tỉnh, mắt mờ như đã khóc

Khóc trong mơ, vì đã mất em rồi

Ác mộng này chỉ một giấc mơ thôi

Hay từ nỗi lo âu mà tụ kết ?

 

Hừng đông đến,  sương đêm chưa tan hết

Ngày mới lên, trời dệt với muôn màu

Anh biết rằng chờ đợi vẫn còn lâu

Đường tình ái ưu sầu còn rơi rắc.

Diệp Thế Hùng.

Cây hết lá cuối thu trời trở lạnh

Tuyết bay bay đưa cảnh vật vào đông

Mùa đổi mùa, anh vẫn cứ ngóng trông

Năm này hết, năm sau rồi sẽ tới

 

Anh yêu em, một tình yêu không lối

Chẳng tương lai, chẳng dám hứa hẹn gì

Tuyết trên cành, tuyết phủ lối anh đi

Mang lạnh buốt thấm vào trong cơ thể

 

Anh yêu em, tình duyên dù đã trễ

Anh yêu em và chỉ có em thôi

Làm sao đây tình đã muộn màng rồi

Làm sao để anh có em mãi mãi ?

 

Anh tự nhủ tình yêu dù ngang trái

Dù đợi chờ, tình ái sẽ không phai

Nỗi nhớ nhung không nhạt với đêm dài

Dù giông bão, dù gió mưa tơi tả

 

Tuyết phủ trắng trên hàng cây không lá

Nỗi cô đơn, băng giá quyện trong lòng

Trời vào đông, em có nhớ anh không ?

Có mơ ước vòng tay anh âu yếm ?

Diệp Thế Hùng.

Nắng ấm rơi trên Tử Cấm Thành

Hoàng cung rực rỡ dưới trời xanh

Đình đài vẫn thế thời vua chúa

Chỉ vắng người sau mấy tấm mành

 

Dẫu biết trời cao chứa chẳng vừa

Tình anh đâu khác những tình xưa

Thời gian sẽ giết như đã giết

Bao mối tình yêu chẳng có chừa

 

Anh ở phía đông, em phía tây

Như là nhật nguyệt cứ tròn xoay

Không bao giờ gặp, không âu yếm

Chỉ có trong tim nỗi nhớ này

 

Thôi hãy cứ yêu chẳng tính ngày

Yêu nhau như chỉ có hôm nay

Yêu nhau say đắm, không cần biết

Mình sẽ ra sao hết tối này.

Diệp Thế Hùng.

Anh ghen quá không làm sao quên được

Em mỉm cười với một kẻ yêu em

Anh biết rằng em không để trong tim

Sao em muốn làm say mê người ấy?

 

Anh không muốn em gieo trồng tình ái

Ở những người em biết sẽ không màn

Nhưng cớ sao em lại muốn nhiều chàng

Mang yêu dấu cho em trong tim họ?

 

Anh đã ghen, vì em, vì em đó

Với người dưng em cũng đã mỉm cười

Em nói rằng em chỉ có anh thôi

Sao em lại gieo tình yêu nhiều chỗ?

 

Em vẫn thích làm nhiều người đau khổ

Họ âm thầm không dám nói yêu em

Em làm cho họ mong ước ngày đêm

Và để họ trong tình không bộc lộ

 

Anh không muốn em quan tâm quá độ

Chụp hình xinh để họ phải điên cuồng

Em biết không anh đã ngập đau buồn

Trong đêm ấy khi chờ em khắc khoải

 

Nhận tin nhắn em tươi cười hứng khởi

Trả lời ngay để họ giữ nhiệt tình

Sao em cần bao kẻ thấy em xinh

Em đã nghĩ tình anh là không đủ?

 

Anh ghen lắm, ghen trong từng giấc ngủ

Với những người nuôi ước mộng cùng em

Họ nghĩ rằng họ có chỗ trong tim

Nên hy vọng một ngày em sẽ đến.

Diệp Thế Hùng.

Anh gọi em qua đường dây điện thoại

Bởi đêm nay, khắc khoải với mong chờ

Những lời em, ôi ngọt dịu như tơ

Anh muốn nói “Anh yêu em nhiều lắm”

 

Anh vẫn biết em xa anh vạn dặm

Những ngày buồn khi trời trở vào đêm

Anh thầm ghen với người ấy bên em

Rồi đau khổ nghĩ là em bội bạc

 

Tình ngang trái, những ngày buồn man mác

Lá thu rơi, tan nát cả lòng anh

Trên cành cây một ít lá còn xanh

Như nán lại trong một niềm hy vọng

 

Anh nhớ em đêm nay trời gió lộng

Anh mong em hứa hẹn sẽ trung thành

Em yêu anh, và chỉ một mình anh

Sao lạ quá, anh không còn lý lẽ

 

Nghe giọng nói, ngọt ngào em thỏ thẻ

Qua đường dây, anh quên hết ưu sầu

Tình yêu em như liều thuốc nhiệm mầu

Anh gọi nói "Anh yêu em tha thiết".

Diệp Thế Hùng.

Lá đỏ vàng rơi phủ mặt đường

Chiều nay gió lạnh lắm mây vương

Bên chồng em có âm thầm nhớ

Nhớ đến anh lòng có đoạn trường?

 

Anh biết rằng yêu phải chuốc sầu

Đêm khuya trằn trọc một niềm đau

Nhưng anh vẫn cứ yêu tha thiết

Và dệt tình yêu mọi sắc màu

 

Sương trắng bao quanh những ngọn đèn

Hàng cây thầm lặng dưới trời đen

Bên chồng êm ấm em nào biết

Mưa gió trong anh, sóng bập bềnh  

 

Trở lại phòng anh có một mình

Nhìn hình em đẹp, mắt huyền xinh

Dáng em yểu điệu, yêu kiều quá

Làm đắm tim anh một mối tình.

Diệp Thế Hùng.

Quảng Trường Đỏ, chiều nay gió lạnh,

Mưa rơi rơi không tạnh từ lâu

Lòng anh vẫn một mối sầu

Vắng em trời đất đượm màu tương tư

 

Tình đã đến dường như trong mộng

Ngày tháng qua anh ngóng anh chờ

Rồi mang nhung nhớ làm thơ

Rồi mang tim đến bên bờ yêu đương

 

Đêm đã xuống quảng trường vắng lặng

Anh lang thang bước ngắn bước dài

Sương đêm thấm lạnh bờ vai

Đèn vàng hờ hững với ai một mình

 

Về khách sạn, anh nhìn tấm ảnh

Em đẹp tươi trong ánh nắng mai

Mỹ miều áo trắng ngang vai

Ôm hình mà ngỡ hình hài của em.

Diệp Thế Hùng.

Trời trở cơn giông chợt tối mù

Lá vàng tơi tả dưới mưa thu

Giọt mưa nặng trĩu, đường hoang vắng

Anh bước trong mưa gió mặc dù

 

Anh nhắm mắt đi chẳng muốn nhìn

Những lời em viết nhắn trong tin

Sao em đã muốn làm anh khổ

Anh thức đêm qua, khổ vạn nghìn

 

Anh đã làm em khóc sáng nay

Vì anh buồn quá, nói chua cay

Những lời, anh biết, làm em khổ

Nước mắt em rơi buốt dạ này

 

Anh muốn ôm em trong cánh tay

Để mình quên hết chuyện hôm nay

Để thì thầm nói lời âu yếm

Và sẽ yêu nhau trọn tối này.

Diệp Thế Hùng.

Gió nhẹ làm rơi rắc lá vàng

Bầu trời u ám báo thu sang

Công viên vắng lặng người thưa thớt

Với những cụm hoa đã úa tàn

 

Lá rụng xạc xào dưới bước chân

Công viên anh dạo biết bao lần

Nhưng thu này khác bao thu trước

Vì đã yêu em dẫu chẳng gần

 

Lá lất phất rơi dưới gió chiều

Bên hồ thơ thẩn nhớ người yêu

Cô đơn anh bước trong sương lạnh

Anh thiếu người yêu thiếu rất nhiều

 

Đêm đã vào khuya chẳng biết giờ

Anh nằm trằn trọc nhớ rồi mơ

Sao em vẫn cứ xa anh mãi

Dưới tấm chăn đơn vẫn ngóng chờ.

Diệp Thế Hùng.

Em đến thăm anh một buổi chiều

Trời xanh cuối hạ gió hiu hiu

Áo em trắng quá như màu nắng

Từng bước em đi dáng mỹ miều

 

Em nói rằng em đến với anh

Sợ tình kết cuộc sẽ không thành

Nên em muốn đến cho anh hết

Cả tấm thân em, cả tấm tình

 

Anh siết em yêu chẳng chịu rời

Em ơi, đừng sợ sẽ lìa đôi

Mắt nhung nhòa lệ trên gò má

Nhỏ xuống tim anh đẫm ướt rồi

 

Nằm xuống bên nhau mặt sát kề

Để nghe nhịp thở của đam mê

Để cho thân thể hai thành một

Và để em quên cả lối về.

Diệp Thế Hùng.

Trong nhịp tango dưới bóng mờ

Anh dìu em bước cõi trời mơ

Mắt nhung, tóc xỏa bờ vai trắng

Xao xuyến hồn anh bỗng dại khờ

 

Em chiếm tim anh trọn hết rồi

Vũ trường anh chỉ thấy em thôi

Ôm em trong nhạc êm đềm quá

Hai đứa dìu nhau chẳng muốn rời

 

Không biết ngày mai sẽ thế nào

Thôi đừng lo nghĩ sẽ là sao

Đêm nay ta hãy yêu tha thiết

Chìm đắm trong ân ái ngọt ngào.

Diệp Thế Hùng.

Em gối vai anh ngủ tối nay

Bên ngoài rã rích hạt mưa bay

Tóc em thơm quá mùi hoa dại

Làm đắm hồn anh em có hay  

 

Anh siết em yêu trong cánh tay

Tình anh không đổi, mãi không thay

Đêm nay em đẹp dường tiên nữ

Chợt muốn hôn em khoảnh khắc này

 

Anh muốn thời gian đứng lại đây

Để mình mãi mãi vẫn yêu hoài

Anh xin muôn vạn thiên thần ấy

Để dấu yêu về mỗi sáng mai

 

Em nói mình yêu suốt kiếp này

Dạt dào như trọn tối hôm nay

Một ngày chợt đến ta cùng chết

Như cặp người tình phố Pompéi.*

Diệp Thế Hùng.

 

*Cặp tình nhân Pompéi: năm 1922 những nhà khảo cổ khám phá hai thân hình ôm nhau, chôn vùi dưới các chất khoáng nóng chảy khi núi lửa Vésuse ở Pompéi bất ngờ phun lên năm 79.

Có những đêm buồn lệ chứa chan

Một mình trong phố bước lang thang

Yêu anh em biết là đau khổ

Em sợ tình duyên sẽ lỡ làng

 

Yêu để làm chi chịu trái ngang

Đêm đêm em khóc, lệ đôi hàng

Lệ rơi trên gối anh nào biết

Em lỡ yêu anh, sợ bẽ bàng

 

Anh nhớ em yêu, nhớ lạ lùng

Làm sao quên được mắt huyền nhung

Đường về mưa gió rơi tơi tả

Anh bước trong đêm tối mịt mùng

 

Gió bấc ngoài hiên thổi lạnh lùng

Đưa hồn anh đến cõi mông lung

Hồn lìa thể xác đừng quay lại

Để khỏi yêu em chuốc não nùng.

Diệp Thế Hùng.

Sóng vỗ lăn tăn dưới nắng chiều

Trên trời vài tiếng hải âu kêu

Biển như vô tận, màu xanh ngắt

Tôi nhớ người yêu, nhớ rất nhiều

 

Biển cũng buồn tênh khi vắng em

Anh bên này biển, ngóng ngày đêm

Em như Chức Nữ, Trời tiên định

Anh tựa Ngưu Lang phải ngóng tìm

 

Nếu có một ngày vĩnh viễn xa

Hồn tôi như một bãi tha ma

Tôi nghe tận đáy mồ tức tưởi

Trong những đêm trăng nhạt bóng tà

 

Bãi biển chiều nay vắng bóng người

Dưới gành sóng vỗ bọt bèo trôi

Chân trời đỏ rực, màu oan trái

Tựa máu tim tôi rải giữa trời.

Diệp Thế Hùng.

Biết rằng là khổ vẫn yêu nhau

Ta muốn tình yêu đượm sắc màu

Ta muốn tình yêu không dằn vặt

Tình yêu say đắm, chẳng thương đau

 

Em nói xa nhau phải chịu đành

Suốt đời em sẽ giữ tình anh

Tim em như một hòn bia đá

Chôn mối tình duyên đã bất thành

 

Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời

Dù mình không được kết thành đôi

Nhưng anh sẽ nhớ lời em nói

Trong nỗi đau thương, nỗi ngậm ngùi

 

Rồi đến một ngày ta phải xa

Tim anh đứt đoạn máu trào ra

Anh như một linh hồn cô độc

Trên đỉnh non cao gió thét gào.

Diệp Thế Hùng.

Mưa vẫn rơi rơi chẳng chịu ngừng

Anh nằm mơ tưởng mắt huyền nhung

Mưa rơi trên lá ngoài song cửa

Dưới tấm chăn đơn, nhớ quá chừng

 

Từ lúc quen em mưa mỗi đêm

Ngoài hiên, và ướt cả trong tim

Tiếng mưa thánh thót nghe buồn quá

Trong những đêm thâu nặng nỗi niềm

 

Mưa vẫn rơi rơi nhẹ xuống thềm

Hạt mưa rả rích tạo buồn thêm

Đêm mai trời có mưa không nhỉ?

Dưới tấm chăn này sẽ có em?

Diệp Thế Hùng.

Lấp lánh sao trời trong mắt em

Tóc đùa với gió, tóc huyền đen

Dáng em liễu cũng hờn câm nín

Làm đắm hồn anh, em hỡi em!

 

Không phải là duyên sao gặp nhau ?

Sao yêu từ những phút giây đầu ?

Sao anh mơ mộng, anh không ngủ

Để dệt tình yêu vạn sắc màu?

 

Không phải là duyên sao đắm say?

Sao mơ sao nhớ suốt đêm ngày ?

Sao yêu như thuở còn niên thiếu

Hai trái tim yêu nhớ ngập đầy ?

 

Em nói thì thầm anh yêu ơi

Cho dù định mệnh chẳng thành đôi

Yêu anh em sẽ yêu tha thiết

Cho đến thiên thu, vẫn một lời.

 

Anh nói em nghe, anh yêu em

Cho dù tình chẳng được đềm êm,

Cho dù trời đất chia đôi ngã,

Lội suối trèo non cũng chẳng hiềm.

 

Thôi hãy cùng nhau hãy đợi chờ

Một ngày nào đó đến như mơ

Em ơi, ngày ấy không xa lắm

Trời sẽ cho ta một bất ngờ.

Diệp Thế Hùng.

Định mệnh muốn mình phải gặp nhau

Phải yêu dù không phải duyên đầu

Dù trong tuyệt vọng, không đường thoát

Dù chuốc trong tim vạn nỗi sầu

 

Định mệnh muốn mình phải yêu thương

Dù rằng cách biệt một trùng dương

Dù cho duyên ấy không thành nợ

Rồi sẽ chia phôi sẽ đoạn trường

 

Anh muốn dìu em trong đêm nay

Lang thang trong phố với tình say

Hôn nhau những góc đường hoang vắng

Anh nắm tay em, bỏ những ngày

 

Thêm một đêm này, em vắng đây

Thời gian ngưng lại, mắt anh gầy

Ngoài song, trời lặng chờ cơn bão

Bên ngọn đèn khuya, tiếng thở dài.

Diệp Thế Hùng.

Anh nhìn em, tâm hồn anh giao động,

Nụ cười tươi, em gieo mộng với mơ

Anh nôn nao muốn viết một bài thơ

Để xúc cảm tràn ra trên ngọn bút

 

Anh muốn viết một vần thơ hạnh phúc,

Để cho bao yêu dấu dệt nên lời

Để tình ta sẽ tồn mãi muôn đời

Cho hậu thế thấy tình ta bất hủ

 

Thương em lắm, thương em từng giấc ngủ

Từng buổi chiều trong phố vắng lang thang

Dẫu ngày sau trời đất có điêu tàn

Anh sẽ đứng bên em dù dông tố.

Diệp Thế Hùng.

Anh hứa yêu em suốt một đời

Yêu em không biết có thành đôi

Suy tư em đáp « yêu là khổ,

Bởi mối tình duyên đã trễ rồi ».

 

Em nói "thà mình chẳng gặp nhau

Đời ta phẳng lặng, chẳng sầu đau

Không buồn, không những đêm dằn vặt

Không phải lo âu, thấp thoáng sầu".

 

Anh nói là "mình đã gặp nhau

Buồn nhiều, tim nặng trĩu niềm đau

Nhưng trong những chuỗi ngày mong nhớ

Đôi lúc niềm vui đuổi mối sầu".

 

Anh nói "thà rằng đã yêu nhau

Cho dù khắc khoải đợi chờ lâu

Hơn là không biết nhau, không gặp,

Đời sẽ buồn tênh, chẳng có màu.

Diệp Thế Hùng.

Tôi biết làm sao, biết làm sao

Để bao yêu dấu khỏi tuôn trào

Để cho tình ấy nằm yên tĩnh

Tận đáy tim tôi, khỏi thét gào

 

Tôi muốn tim tôi nổ giữa trời

Để cho thiên hạ thấy mà thôi

Thấy rằng tôi đã yêu người ấy

Trong một tình duyên trễ quá rồi

 

Tôi muốn tôi chìm trong biển sâu

Trong dòng nước xoáy, với niềm đau

Để cho dằn vặt tan theo nước

Vào cõi hư vô, cõi bất sầu.

Diệp Thế Hùng.

Không biết từ đâu em đến đây

Như nàng tiên nữ hiện trên mây

Mắt nhung, tóc xỏa, vành môi thắm

Em chiếm tim anh tự phút này

 

Em đến đây rồi anh ngất ngây

Hồn đang phẳng lặng bỗng như say

Một nửa đời anh tình lạc lẻo

Không biết nửa kia có vẹn đầy?

 

Em biết từ khi em đến đây

Cuộc tình nở nhụy, cuộc tình say

Gặp em có phải là duyên nợ?

Có phải nợ duyên của kiếp này?

Diệp Thế Hùng.

Đôi mắt nhung đen dưới nắng chiều

Đưa anh vào một góc trời yêu

Môi em tựa đóa hồng hé mở

Tóc xỏa trên vai, dáng mỹ miều

 

Em đến đây rồi anh ước mơ

Một tình yêu dại rất nên thơ

Từng ngày tháng hạ vàng nhung nhớ

Từng buổi chiều thu trắng đợi chờ

 

Em vẫn vô tình, em biết không ?

Em gây yêu dấu với chờ mong

Em ơi, đừng để tim anh vỡ

Đừng để cho anh nát cả lòng.

Diệp Thế Hùng.

Ngày xưa một chốn xa vời

Tôi yêu người ấy một thời đắm say

Tình yêu trong trắng thơ ngây

Những khi biển vắng cầm tay vụng về

Yêu nhau nhưng chẳng biết thề

Rừng dương cát trắng ngồi kề bên nhau

Hôn em anh có dám đâu

Rụt rè hai đứa nhìn nhau mỉm cười

Những đêm hè vắng bóng người

Mình ngồi mình đợi sao rơi trên trời

Tình yêu thơ mộng tuyệt vời

Tinh yêu dệt với những lời yêu đương

Nhưng rồi anh phải lên đường

Em, anh, thôi vạn dậm trường xa nhau

Con đường anh bước còn lâu

Tình yêu nứt rạn càng sâu mỗi ngày

Thời gian làm nhạt tình này

Thời gian dìm chết đắm say ban đầu

Vắng tin tình đã vùi sâu

Tóc xanh hôm ấy, bạc đầu hôm nay

Những chiều lạnh gió heo may

Duyên xưa phảng phất đâu đây trong hồn.

Diệp Thế Hùng.

Mặt trời chói lọi ở phương đông

Trong nắng lẳng lơ mấy nụ hồng

Vườn đã thay màu hoa với lá

Cây đang đổi sắc nhụy và bông

 

Đông đi vạn vật thay màu áo

Xuân đến nhân gian mở tấm lòng

Tôi đếm thời gian qua cửa sổ

Nào ai thoát được cõi hư không.

Diệp Thế Hùng.